Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Một " Cry-it-out" của riêng tôi...

Nói đến Cry-it-out, không ít người đều thông suốt cách làm của nó, thậm chí đây là phương pháp được tôn sùng tại Pháp và nhiều nước phương Tây. Ở Pháp, những bà mẹ được mệnh danh là" Người mẹ tuyệt vời nhất" vì con cái của họ đứa nào cũng ngoan và tự lập ngay từ bé. Chỉ cần 1 cái nhìn nghiêm nghị của mẹ hoặc 1 từ" Non" gọn lỏn là đứa trẻ sẽ răm rắp nghe theo. Cốt lõi của việc giáo dục đó là gì? Chính là Cry-it-out.

Cry-it-out không chỉ dùng để luyện ngủ. Người Pháp sẽ để mặc đứa trẻ tự ngủ trong cũi của nó, không lắc ru, không cho ti, không bế ẵm, đến giờ đặt vào cũi, tắt đèn và đi ra khỏi phòng. Đứa trẻ có thể sẽ khóc lóc và gào to trong vòng 30p đến 2h rồi thiếp ngủ. Mọi người trong nhà đều sẽ để yên cho trẻ khóc và học cách tự ru mình ngủ. Và phương pháp này đặc biệt hiệu quả, đứa trẻ sẽ chỉ khóc 2-3 ngày và từ đó nó sẽ không bao giờ khóc khi đi ngủ nữa, kể cả khi nó thức giấc nửa đêm.
  
Ngoài lúc ngủ ra, ở phương Tây còn sử dụng Cry-it-out kết hợp Time-out khi đứa trẻ tỏ ra ngang bướng không vâng lời. Khi đó nó sẽ được đưa vào 1 căn phòng ít đồ đạc hoặc vào cũi và ở đó 1 mình cho đến khi nào bình tâm trở lại, hết khóc thì mới được ra.
  
Hầu hết trẻ phương Tây đều ngoan theo cách đó. Vì thật ra, phương pháp đó rất khoa học. Đứa trẻ đôi khi cần được khóc 1 mình mà không cần ai dỗ, để rồi tự nó sẽ xả được stress, sẽ học được nhiều điều khi ở 1 mình, hơn hết nó sẽ biết mình phải chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình.
  
Nhưng...
  
Tôi... tôi đau khổ khi nghĩ đến 3 từ " Khóc một mình". Tôi không muốn để con tôi 1 mình với khuôn mặt ngập tràn nước mắt. Bởi ngay khi nó còn chưa chào đời, tôi đã cảm nhận được mọi xúc cảm của nó. Khi nó vui, khi nó buồn, khi nó phấn khích, khi nó chán nản... tôi đều biết hết. Thế nên, tôi sẽ dùng một " Cry-it-out" của riêng tôi.
  
Cũng giống như mọi đứa trẻ bình thường khác, con tôi cũng biết dùng tiếng khóc để giao tiếp khi nó chưa biết nói. Và nó càng muốn diễn tả cảm xúc của mình bao nhiêu, nó càng khóc nhiều bấy nhiêu. Hoặc giả đôi khi nói như sách vở là, nó cần được để yên, và nó khóc vì khó chịu khi có quá nhiều người xung quanh nó... Nhưng dù là lý do gì, khi con tôi khóc, tôi luôn BÌNH TĨNH và Ở BÊN CON.
  
Không giống mẹ Tây, tôi không đặt con vào 1 nơi nào đó mà nó không tự ra được rồi lặng lẽ đi ra ngoài, để mặc cho con khóc và tự nín. Tôi cũng không làm như mẹ Việt, không dỗ dành hay dùng đồ chơi, đồ ăn để làm con nín khóc. Tôi bình tĩnh xem xét mọi khả năng làm con khóc mà mình có thể nhìn thấy bằng mắt thường và xử lý cho con. Nhưng nếu sau mọi việc tôi đã làm, con vẫn khóc. Tôi sẽ mỉm cười với con và bảo:" Bình tĩnh lại con yêu, mẹ đây, mẹ luôn bên con" rồi ôm lấy con. Nếu con nằm yên trong vòng tay tôi, tôi sẽ để yên như vậy, không nói gì thêm cho đến khi con thôi khóc. Nếu con không muốn tôi ôm nó, tôi sẽ để nó nằm hoặc ngồi để khóc, còn tôi sẽ ngồi bên cạnh nhìn nó, bình thản như ngắm 1 thiên thần... cho đến khi con thôi khóc.
  
Đó cũng là cách mà tôi cùng chia sẻ nỗi buồn với con. Cho đến ngày con lớn hơn, biết đi và biết nói. Mọi chuyện lại dễ dàng hơn 1 chút. Lúc này, khi con khóc, nó đã có thể nói cho tôi biết lý do vì sao nó khóc. Đến giờ ngủ, tôi vẫn ở bên con cho đến khi con có thể ngủ được. Quá trình này đối với các bà mẹ phương Tây hoặc các bà mẹ bận rộn là cả một cực hình. Vì chỉ có đóng cửa tắt đèn và đi ra ngoài, để trẻ khóc xong tự ngủ thì mẹ mới nhàn. Nhưng tôi lại chọn con đường gai góc khó khăn. Tôi tắt đèn và ngồi cạnh con.
     Mẹ: đến giờ ngủ rồi, chúc con ngủ ngon!
     Con: không không, con dậy.
     Mẹ: đến giờ ngủ rồi con ạ! Nằm xuống ngủ thôi.
     Con: không... ( rồi òa khóc)
     Mẹ: ( cười bình thản) Sao con khóc vậy?
     Con: mẹ...mẹ hát
     Mẹ bắt đầu hát những bài hát mà con thích
     Con: mẹ đọc thơ
     Mẹ bắt đầu đọc rất nhiều bài thơ cho con nghe
     Con: mẹ ru con, mẹ ôm con
      Mẹ lại nằm ôm con rồi ru con...
1 tiếng sau, con ngủ, mẹ hôn con rồi đứng dậy ra ngoài. Nửa đêm con dậy đòi sữa, nhưng đã đến giai đoạn cắt ăn đêm, nên mẹ không lấy sữa cho con mà bảo con hãy ngủ tiếp đến sáng. Con khóc, khóc rất to. Mẹ bật đèn và nhìn con mỉm cười. mẹ bảo" Mẹ biết con thèm sữa, nhưng đã đến lúc con nên ngủ suốt đêm, điều này tốt cho não của con, con yêu. Hãy nằm xuống ngủ đi con!" Con ngưng 1 lúc rồi lại khóc. Mẹ vẫn bình thản ngồi cạnh con, mẹ bảo" Mẹ luôn bên con, bao giờ con khóc xong thì con nằm xuống nhé" Và con khóc thêm 2p nữa thì tự nằm xuống, mẹ tắt đèn ... 2 hôm sau con không còn thức dậy và khóc nữa.
    
Đó là cách mà tôi cai sữa đêm cho con và luyện cho con tự ngủ. Ban ngày, mỗi lần con tỏ ra bướng bỉnh, tôi lại dùng Cry-it-out của riêng tôi. Sẽ không có thỏa hiệp nào cho sự ương bướng. Sẽ không có dỗ dành lảng sang chuyện khác, không bánh kẹo, không đồ chơi. Khi con khóc, tôi bế con vào phòng, đóng cửa và để con khóc thỏa thích, công việc của tôi là ngồi cạnh, bình thản nhìn con, hỏi con " vì sao con khóc". Nếu con nói lý do, tôi sẽ giải thích vì sao điều con muốn không được thực hiện, và chính vì điều đó mà còn phải ngồi đây với mẹ để bình tĩnh lại. Còn nếu con khóc mà không nói gì, tôi sẽ bảo" Mẹ luôn bên con, khi nào con khóc xong thì mẹ con mình nói chuyện tiếp nhé".
   
Và tôi đã rất hài lòng khi con tôi có thể diễn tả cảm xúc của nó bằng lời nói. Thậm chí đôi khi tôi cho phép con được chọn 1 hình thức nào đó để làm dịu nỗi buồn hay cơn tức theo cách riêng của con bằng câu hỏi:" con muốn mẹ làm gì giúp con vui hơn không?" và nó sẽ chọn" mẹ hát con nghe" hoặc" mẹ bế con" v..v.. và sau khi tôi thực hiện điều con mong muốn, con vui vẻ trở lại. Cứ như thế, bất kỳ lúc nào con cảm thấy bất an, cảm thấy sress, con đều tìm đến để nói lý do cho mẹ, vì nó biết rõ mẹ nó sẽ có thể làm nó cảm thấy khá hơn.
    
Tôi chưa bao giờ nuông chiều theo tiếng khóc của con, và cũng chưa bào giờ để con khóc 1 mình.

Không biết mai này con lớn lên, cắp ba lô đến trường sao nữa???

Bài viết của Cỏ Thiên Đường